Lê Duy Trung

My job -My life – My story

30062022

“Nếu bạn vẫn nhìn thấy tớ viết thì chứng tỏ tớ vẫn ổn”
Mỗi lần viết một thứ gì đó là một lần tớ hóa thân thành người khác, mỗi lần viết ra là một lần được tâm sự. Tâm sự với chính mình. Có những cảm xúc viết ra rồi thì không còn là cảm xúc nữa, có những vấn đề viết ra rồi thì không còn là vấn đề nữa. Vấn đề là người ta cứ kìm nén, che giấu, trốn chạy nó để rồi những cảm xúc tiêu cực âm ỉ phá hủy từ bên trong thôi.
Lâu rồi tớ không viết. Điều đó không có nghĩa là tớ không ổn. Tớ vẫn ổn.
Ngày trước, dù viết trên blog hay trên Facebook thì tớ vẫn viết cho chính mình, ai đọc hay không tớ có bận tâm gì đâu. Nhưng sau này, tớ bị cuốn vào mạng xã hội, tớ để ý cảm xúc người khác hơn và tớ không dám bộc lộ mình nữa.
Ai biết được những người đọc được sẽ coi đấy là một cơ hội hiểu tớ hơn, hay coi tớ là kẻ thần kinh lắm lời. Hoặc tệ hơn là dùng những thứ tớ viết làm vũ khí để tấn công lại tớ. Họ đâu biết rằng, một khi tớ viết ra thì có nghĩa nó không còn quan trọng nữa.
Ai cũng cần tâm sự với chính mình cả thôi. Nếu một người mà ngay cả bản thân mình cũng không tâm sự được thì hẳn người đó bất hạnh lắm. Tớ nghĩ vậy. Cách tâm sự với chính mình của mỗi người mỗi khác. Của tớ là viết ra để mọi thứ được mạch lạc lại, để theo một dàn ý mà ai đọc cũng hiểu, rồi tớ cũng sẽ tự mạch lạc lại cảm xúc của mình. Vậy thôi.
Tớ không viết vì cuộc sống bộn bề không có chỗ để tớ viết. Thật ra viết thì nhanh, nhưng nghĩ ra viết gì, viết thế nào cho mình thấy thích thì lâu. Chuyện công việc, yêu đương, gia đình cứ làm tớ bị phân tán đi. Quãng đường đi làm cũng không còn dài để tớ vẩn vương suy nghĩ như trước nữa. Viết được đôi dòng vui vẻ còn nghĩ mãi không ra, đừng nói là viết cho đủ 3 phần mở-thân-kết.
Tớ không viết nữa cũng là vì tớ không còn cần tâm sự với chính mình nhiều như trước. Tớ có người tâm sự rồi. Vợ tớ chịu nghe tớ lắm. Có người như vậy ở cạnh thì tớ lấy đâu ra tâm trạng để tâm sự nữa. Thi thoảng ngồi yên trong phòng làm việc và để những video youtube trôi tuột trước mặt là đủ rồi.
Hôm nay tớ lại viết. Tớ vẫn ổn. Chỉ là hôm nay có người nhắc tớ nhớ tớ từng là thằng thích viết và tớ muốn thử lại cảm giác ngày xưa. Tớ cũng muốn đánh dấu lại ngày hôm nay của mình, một bước mới.
À, hôm nay cũng là ngày thứ 365, tớ với vợ về chung nhà với nhau. Viết ra, sau vợ có hỏi ngày cưới thì còn nhớ. Chứ năm ngoái cưới về rồi, sướng quá, có viết gì đâu. Hehe

Previous Article