Lê Duy Trung

My job -My life – My story

Blog? Tại sao nhỉ?

Tôi quay lại thời kì viết blog như một hành động vô thức cho đến khi đứa “em gái” (thực ra là đứa em kết nghĩa) hỏi “anh viết blog để làm gì?”. Tôi viết blog để làm cái quái gì nhỉ?
Rõ ràng Facebook là một thị trấn sôi động, ở đó có bạn bè tôi, có những hội nhóm tôi yêu thích, có những fanpage tôi cập nhật thông tin mỗi ngày. Mỗi ngày ở Facebook luôn là một ngày mới theo đúng nghĩa đen của nó, thậm chí mỗi giờ trên Facebook cũng là một giờ mới rồi. Thông tin trên Facebook luôn cập nhật, nó giống như một tờ báo tổng hợp, tôi luôn biết được bạn bè mình đang ở đâu, làm gì, như thế nào (tất nhiên là nếu họ muốn cho tôi biết). Ở Facebook, tôi có thể đăng ảnh, tạo các sự kiện, thay đổi avatar và cover theo ý muốn và đôi lúc là gửi gắm những thông điệp vào đó – điều mà Blogger không có. Nếu muốn những “tác phẩm” của mình đến được người đọc thì Facebook có lẽ là nơi lý tưởng hơn, ấy vậy nhưng tôi vẫn chuyển những bài viết dài dài của mình lên blog hơn là để chúng ở trên Facebook. Tại sao nhỉ?
Lí do đầu tiên là Facebook tạp nham quá. Tạp nham các bài đăng của mọi người, tạp nham cả các bài đăng của chính tôi nữa (thật buồn vì tôi là nhân tố tích cực giúp Facebook trở lên tạp nham hơn). Theo cảm nghĩ của tôi thì Facebook giống như một cái nhà kho tập thể. Trên trang News feed của Facebook, tôi có thể thấy những status, những đoạn note, những link, những đoạn quảng cáo, những lượt thích của tôi và của cả bạn bè trên một trang nào đó mà tôi chẳng buồn quan tâm nữa. Việc trưng hết tất cả mọi thứ lên trang chủ theo một lí nào đó sẽ khiến mọi người tích cực hoạt động hơn, tích cực “like” hơn, tích cực “share” hơn, nhưng xét theo hướng tiêu cực thì nó làm cho trang chủ giống như một bãi rác. Thật khó để tôi có thể tìm thấy một status, một đoạn note đầy tình cảm của bạn bè mình trên đó nếu như những cái đập vào mắt tôi là những dòng cập nhật mà tôi chẳng biết phải làm gì. Chẳng lẽ tôi đi khen “tuyệt vời” vào dòng thông báo bạn tôi vừa thắng trong một trò chơi nào đó, comment vào những thứ không hề liên quan đến tôi và “like” những thứ tôi chẳng thấy hứng thú. Tất nhiên là tôi sẽ không làm thế, thà tôi tắt trình duyệt đi và đánh dota với máy tính còn thấy thú vị hơn.
Đấy là tôi dưới góc độ người đọc. Ở góc độ đó, tôi có thể ẩn những bài đăng mình không thích, xóa những trang mình không quan tâm, thậm chí unfriend với một cô bạn phiền phức nào đó, mặc dù hơi mất thời gian một tí. Ở góc độ ngược lại, mọi chuyện sẽ khó khăn hơn khi tôi là người viết và tôi muốn chia sẻ với mọi người. Thật là kì quái khi những chia sẻ vu vơ, khó hiểu nào đấy lại được nhiều bạn “comment”, còn những chia sẻ mà tôi phải mất nhiều thời gian và suy nghĩ để viết thì thường chỉ nhận được những cái “like” lạnh lùng. Tôi chẳng chắc là bạn bè tôi đã đọc hết chưa cơ, hay cứ thấy dài là “like” cái đã (thú thật là đôi lúc tôi cũng làm chuyện ngớ ngẩn này). Thực ra thì cũng chẳng trách ai được. Cuộc sống trên Facebook là một cuộc sống ồn ào với những status, comment cập nhật liên hồi. Sẽ chẳng có thời gian để người ta ngồi nhâm nhi một đoạn note, một đoạn tâm sự nào đó dài dài mà không bị ảnh hưởng bởi các thông báo mới, bởi các trạng thái mới, bởi các lượt thích mới. Mặc dù người ta vẫn đọc được đấy, nhưng đọc với một thái độ tập trung, một chút suy ngẫm thì có lẽ chỉ ở blog người ta mới có thể làm được điều đó. Tương tự với việc ngồi viết cũng thế, sẽ chỉ ở blog tôi mới tập trung viết mà không bị những comment, những status, những lượt thích và đôi lúc là những dòng chat làm mình bị sao nhãng mà hết ý hoặc hết hứng viết.
Trên là chuyện của Facebook, chuyện của Facebook là chuyện chung của mọi người trên Facebook, nếu mà chỉ dựa vào chuyện chung thì có lẽ tôi cũng sẽ giống như bao người khác vẫn sống chung với “bão thông tin” trên Facebook và ngồi viết note bình thường ấy thôi. Tại tôi cũng có chuyện riêng, những lí do của riêng tôi.
Tôi, theo nhận xét của nhiều người thì tôi là người khá cởi mở. Thật ra, tôi cởi mở với đa số mọi người là cởi mở trong giao tiếp thông thường thôi, còn trong chuyện tình cảm thì tôi khép kín hơn nhiều người tưởng nhiều. Khép kín không đồng nghĩa với việc tôi hoàn toàn không muốn chia sẻ, chỉ là chưa thích hợp để tôi chia sẻ thôi. Và một phương án tốt nhất cho những thằng như tôi là kiếm một người bạn thân nào đó, điều này thì ai mà chẳng muốn. Nhưng mà bạn thân không phải lúc nào cũng có thể chia sẻ được, bạn là bạn, bạn vẫn còn cuộc sống của bạn nữa, đâu phải lúc nào cũng dành thời gian cho tôi được. Khổ cái, cảm xúc nó lại chỉ đến bất chợt và đôi lúc là vào những giờ rất oái oăm, còn đến khi gặp được người mà tôi muốn chia sẻ thì mấy cái cảm xúc đó bay đâu mất tiêu rồi cũng nên. Có thể lúc đó tôi đang vui vẻ với những câu chuyện bông đùa hoặc đang lắng nghe câu chuyện của bạn. Vậy là tôi đành phải chọn giải pháp thứ hai, dùng một người bạn ảo: blog.
Trong những lúc buồn chán thì có lẽ chỉ cần một người bạn ngồi nghe thôi là đủ lắm rồi, mà tốt hơn hết là chỉ nên nghe thôi. Nghe xong không làm gì cũng được, làm gì cũng được nhưng cốt là phải nghe đã. Nếu mà gặp nhau để một người nói, một người nghe thì quá ổn. Vấn đề lại nằm ở chỗ không phải lúc nào ta cũng gặp nhau để nói, để nghe được. Gọi điện, nhắn tin hay chát chít có vẻ ổn nhưng tôi lại sợ rằng trong cái lúc tâm trạng tôi đang không tốt mà người bên kia cứ im re (im lặng lắng nghe) tôi lại tưởng rằng bên kia bỏ rơi mình mất. An toàn hơn là chọn một người bạn ảo, một người chỉ biết lắng nghe và nghe rất chăm chú (cái gì tôi viết cũng đều hiện trên màn hình hết à). Và khi đã kể hết rồi, thường thì tôi thấy nhẹ nhàng hơn và nếu thích, tôi có thể xóa những gì vừa kể khỏi kí ức của bạn tôi nữa, người bạn đó sẽ không nghĩ gì về chuyện tôi vừa kể cả. Tôi đố bạn có thể xóa những gì vừa kể trong đầu một người bạn nào đó ấy, bạn thân thì càng khó xóa.
Đó là những lí do mà tôi có thể nói ra để bao biện cho hành động của mình, thực ra còn hàng tỉ lí do nữa có thể chứng minh điều ngược lại là đăng tất cả lên Facebook vẫn tốt hơn là đăng một phần lên Facebook, một phần ra blog thế này, và vì thế, nếu rảnh rỗi tôi vẫn chia sẻ những bài viết của mình lên Facebook như một cách để cân bằng cả hai. Dù sao thì Facebook là mạng xã hội, blog là nhật kí cá nhân, mặc dù vẫn là con người của xã hội, nhưng một chút ích kỉ, một chút cá nhân cũng chẳng làm hại ai được.
Và tôi sẽ dùng cả hai như tôi đang làm thế…