Lê Duy Trung

My job -My life – My story

Chuyện kẻ độc thân

Đã gần 22 tuổi và tôi vẫn là một kẻ độc thân. Nếu nói rằng tôi đã độc thân được 21 năm thì hoàn toàn không đúng, tôi mới chỉ ý thức được rằng mình đúng là kẻ độc thân được vài năm trở lại đây, khi mà một số những người bạn của tôi bắt đầu có người yêu và họ luôn định hướng để tôi nghĩ rằng tôi cần có người yêu. Mà có người yêu tức là tôi sẽ (tạm) hết độc thân. Vậy có thể hiểu rằng độc thân là một cái gì đó khá là tệ và tôi phải bước ra khỏi đó.
Độc thân…
Độc thân không đồng nghĩa với việc tôi chưa từng rung động. Nếu như tôi chưa từng rung động trước bất kì người con gái nào thì có lẽ tôi cần phải đến bệnh viện và xem lại giới tính của mình. Tôi đã từng rung động, nếu không muốn nói là nhiều. Mặc dù số người con gái có thể làm tôi cảm thấy hạnh phúc và có thể làm rất nhiều việc để đổi lại nụ cười của người ấy vẫn chỉ đủ để đếm trên một bàn tay nhưng với tôi, nhiều hơn một tức là tôi đã phải thêm “s” vào sau từ cụm từ “người khiến tim tôi rung động” trong tiếng Anh rồi. Tuy nhiên, vì tình cảm tôi dành cho họ chưa đủ nhiều và ngược lại tình cảm của họ dành cho tôi cũng chưa đủ để chúng tôi gọi nhau là “người yêu” (chí ít là tôi thấy thế hoặc có thể do tôi lảng tránh nên thấy thế) nên chúng tôi mãi mãi vẫn chỉ là bạn. Giờ đây, đa phần trong số đó, chúng tôi vẫn dành cho nhau những tình cảm tốt đẹp, có điều tôi sẽ làm ít việc hơn để thu được nụ cười của họ hơn thôi.
Độc thân…
Độc thân tôi được tận hưởng những cảm giác mà có lẽ chỉ những người đã hết độc thân mới hiểu được.
Tôi được đi chơi với bất kì ai, vào bất kì lúc nào và bất cứ nơi đâu miễn là tôi thích và bố mẹ tôi cho phép (thực tế là khi tôi đi học xa nhà, tôi đã không xin phép bố mẹ để được đi đâu đó, tôi làm một việc khác đơn giản hơn là thông báo với họ tôi sắp đi chơi nếu như tôi đang ở nhà). Nói vậy không có nghĩa là tôi sẽ đi chơi vô tội vạ, tôi vẫn thừa thông minh và tỉnh táo để biết rằng không nên đi chơi với ai, chỗ nào không nên đến và thời gian nào thích hợp với việc nằm ở nhà ngủ hơn là đi chơi. Nhưng như vậy là tôi đã được chơi bời thoải mái lắm rồi, không có bất kì sự gò bó nào cả, không phải dành buổi cuối tuần thư thả của mình để đi chơi với cô người yêu mà tuần nào cũng vậy đến hết cả chỗ chơi. Tôi có thể ngồi nhâm nhi ly cà phê một mình như một thằng dở ở một quán cà phê nào đó hoặc là tụ tập cùng mấy thằng con trai đi đánh điện tử hoặc đi xem bóng đá mà chẳng sợ có ai đó giận dỗi vì tôi đã đặt những thú vui đó ở trên người ta. Thú vị thế ấy.
Độc thân giúp tôi có thể tập trung làm một việc gì đó, tránh xa điện thoại và internet mà chẳng làm phật lòng ai, cũng chẳng phải trả lời những câu hỏi đại loại như: “Sao em gọi anh không nghe máy”, “lúc đó anh ngồi với con nào phải không?” hoặc là “anh chết dẫm chỗ nào cả tuần đấy?” hay bất kì câu hỏi nào tương tự như thế. Tất nhiên, tôi không nói rằng tất cả các bạn gái sau khi có người yêu đều sẽ trở nên như vậy, nhưng chắc chắn chẳng có cô gái nào muốn có một anh chàng người yêu dăm bữa nửa tháng là lại biến mất ở đâu đó không có lấy một thông tin nào.
Độc thân khiến tôi được thoải mái hơn trong những ngày lễ. Tôi sẽ không phải suy tính xem tối nay nên mặc gì, đi đâu, mua quà gì cho người tôi yêu quý. Chẳng ai muốn tặng một bó hoa đến chục lần cho một cô gái vào mỗi dịp lễ và cũng sẽ chẳng có cô gái nào muốn nhận được hoa theo kiểu ấy cả. Mỗi lần lễ tết gì ấy, đi chơi với người yêu là các chàng trai phải kiếm ra một món quà gì đó khác những lần trước để tặng. Mà khả năng sáng tạo của tôi thì cũng hữu hạn thôi. Nếu như mỗi tháng phải nghĩ ra một cái gì đó thật mới lạ để làm quà thì chắc chẳng mấy chốc tôi sẽ chẳng kiếm được cái gì mới lạ mất. Những điều trên là tôi được anh bạn cùng phòng than thở, tất nhiên, bằng một cách nào đó, anh bạn tôi đã chiến đấu để vượt qua những ngày đó và giữ sức để chuẩn bị trả lời câu hỏi “tối nay phải tặng quà gì?”.
Và còn rất nhiều điều làm tôi cảm thấy thú vị như tiết kiệm tiền điện thoại, không phải trả lời các câu hỏi ngớ ngẩn như “anh có yêu em không, có nhớ em không?” (làm chi mà hỏi nhiều zữ zậy) hoặc ngồi gật gù xem một bộ phim nhàm chán nào đó cùng người yêu…
Tuy nhiên cũng giống như yêu đương, độc thân không phải là một cái bánh ngọt ngào (vì có rất nhiều người không muốn ăn cái bánh đó). Độc thân đôi lúc cũng buồn lắm đấy.
Đó là vào một cái ngày nào đó, theo một logic nào đó, người ta ngầm coi đó là ngày lễ tình nhân như Valentine trắng, trung thu, Noel rồi thậm chí cả ngày quốc tế thiếu nhi (?!) và tất nhiên là ngày lễ Tình nhân thật (14/2) nữa, khi mà người ta rủ nhau đi chơi còn tôi thì vẫn đi một mình như bao ngày khác. Ngoại trừ ngày Valentine (14/2) ra thì những ngày còn lại hoặc là không dành cho họ (những cặp đôi đang yêu) hoặc là dành cho không chỉ họ nhưng việc họ cứ coi những người đó coi đó là ngày của họ cũng làm tôi chạnh lòng (và cả ghen tị) đôi chút. Tệ hơn là một số các “single” như tôi lại cũng coi đó là ngày của những người đang yêu và cái bầu không khí kiểu như “tôi cần người yêu để tối nay đi chơi” là tôi cảm thấy có gì đó vừa ngột ngạt vừa dễ gây cười lại vừa dễ gây tủi thân.
Đó là vào một lúc nào đó, khi tôi thấy mình không thực sự ổn; tôi mệt, tôi chán hoặc tôi “thèm người” chẳng hạn. Tôi một mình và tôi cần người nói chuyện nhưng rõ ràng gia đình không phải là sự lựa chọn tốt. Bạn bè thì nhiều nhưng không phải ai cũng thích hợp để nói. Thích hợp hơn là có một người bạn thân khác giới nhưng tệ thật, người đó có người yêu rồi và làm phiền nhiều là không tốt.
Đó là vào một lúc nào đó, khi tôi và một vài người bạn đang ngồi nói chuyện, tôi kể về chuyện độc thân của mình tự nhiên và nhẹ nhàng như thể một đứa trẻ khoe phiếu bé ngoan thì họ – những người đã hết độc thân quay sang nhìn tôi bằng một con mắt tò mò, ái ngại xen lẫn thương cảm như thể tôi là một gã đàn ông xấu xí ăn mặc kì quái và ngồi ở ven đường ăn xin vậy. Họ hoặc là động viên an ủi tôi sớm kiếm người yêu, hoặc là giới thiệu cho tôi một người nào đó hoặc thậm chí chả làm gì, chỉ cần cái ánh mắt kia là tôi cảm thấy đủ khó chịu rồi. Nhiều người lí tưởng hóa tình yêu, họ coi tình yêu là một thứ gì đó thần kì, như vậy thì có lẽ họ không nên tầm thường nó bằng cách coi nó là nhu cầu cơ bản của con người như ăn cơm với hít thở mới đúng. Phải chăng vì những lí tưởng hóa đó mà không ít người sau khi chia tay đã nghĩ đến những điều tiêu cực và có thể là bỏ cả mạng sống của bản thân mặc cho bao nhiêu người quan tâm đau buồn.
Dù có nhiều lúc không được thoải mái lắm, nhưng tôi đã luôn vượt qua nó. Tôi vẫn đi chơi vào những ngày lễ tết bình thường nếu tôi có hứng, nếu không tôi sẽ ở nhà chơi game hoặc online chém gió với những người độc thân khác. Tôi sẽ đi ngủ kèm theo với tiếng nhạc hoặc là nhắn tin cho những người bạn lâu không nói chuyện hoặc làm gì đó khác nếu tôi cảm thấy không vui. Tôi sẽ nói sang chuyện khác hoặc vặn vẹo lại tí chơi hoặc cho họ thấy độc thân thú vị thế nào nếu tôi nhận được ánh mắt thương hại từ những người hết cô độc. Tôi không muốn (hay chưa muốn) vì cả năm có vài ngày lễ tết, vài ngày buồn chán mà phải thúc giục mình đi kiếm người yêu. Như thế quả thật có gì đó rất không ổn, nhất là khi tôi phải đánh đổi rất nhiều ngày tự do thoải mái nữa.
Yêu và không yêu đều là những chiếc bánh có nhiều mùi vị khác nhau. Ngọt có, mặn có, đắng có, cay có. Nếu đang ăn cái bánh nào thì có lẽ cũng nên thưởng thức hết cái bánh đó đi trước khi chuyển sang cái bánh khác.
Và thế là tôi vẫn độc thân…