Lê Duy Trung

My job -My life – My story

Núi voi

Lần đầu tiên tôi đi núi Voi là vào năm lớp 6, ngày 20/11, trời mưa nhưng ở núi Voi thì tạnh. Hôm đó do bạn bè rủ rê, cũng là lần đầu tiên tôi đi chơi mà không xin phép nhà. Trước đó, thầy giáo có nói cấm không cho đi nên sau khi về, cả lũ chúng tôi phải viết bản kiểm điểm.
Sau này tôi mới biết chúng nó rủ tôi đi cũng chẳng phải vì thích thú cho tôi đi cùng (chắc có thích nhưng không đến mức để rủ tôi đi như thế) mà là vì tôi là lớp trưởng, có tội vạ đâu thì có tôi đưa đầu chịu phạt trước chúng nó.
Đó cũng là năm cuối cùng cũng là đầu tiên, hay nói cách khác là năm duy nhất tôi là lớp trưởng. Năm sau, không phải vì vụ đi chơi này mà tôi bị thầy giáo cho “từ chức” mà là vì tôi đã không cho chúng nó “lợi dụng” lần nào nữa. Sau này nhiều khi tôi cũng cảm thấy có chút hối hận.
Hôm nay, tôi quay lại núi Voi, trong lòng dù chẳng suy nghĩ nhiều nhưng cũng phải giả vờ như rất nhiều tâm trạng. Trong những ngày vừa qua, đã quá nhiều chuyện xảy ra với tôi và gia đình, tôi cần một lý do nào đó để mọi người nghĩ là tôi đã giải tỏa và núi Voi được chọn làm cái cớ.
Chẳng biết do bây giờ không phải mùa du lịch hay vì đêm qua trời mưa mà tôi trở thành vị khách du lịch duy nhất. Dù dịch vụ không tốt lắm (thực tế là trừ dịch vụ trông xe ở nhà dân thì chả còn dịch vụ gì) và muốn vào thăm hang Già Vị (sao tôi cứ đọc nó là Gia Vị không biết) nhưng không được nhưng bù lại tôi lại có cơ hội tận hưởng vẻ đẹp hoang sơ của núi rừng – thứ mà vào lúc khác khó lòng tận hưởng được.
Ngồi gần mép của một đoạn kè đá, lòng tôi ngổn ngang suy nghĩ. Bắt đầu là những suy nghĩ kiểu như gió ở đây cũng mát, “view” ở đây cũng đẹp rồi sau đó dòng suy nghĩ của tôi chuyển dần sang “làm thế nào để đáp đá trúng cái cây”, “liệu đáp đá từ đây xuống có rơi vào đầu ai ở dưới núi hay không”, “liệu lăn từ đây xuống chân núi thì chết trước khi gãy chân hay gãy chân trước khi chết”… và kết thúc bằng suy nghĩ “về nhanh không mưa ướt hết bây giờ”.
Cũng may là do đẹp trai nên khi tôi xuống nhà gửi xe dưới chân núi thì trời mới đổ mưa, không thì tối nay ngồi hắt hơi chứ không viết gì được nữa.
Chẳng biết tôi có dám quay lại núi Voi nữa không vì bạn tôi bảo nghe nói núi Voi nhiều nghiện lắm. Tôi thấy mình về nhà an toàn mà chưa lây sida cho ai, thế đã là may mắn lắm rồi.
Previous Article