Lê Duy Trung

My job -My life – My story

Unfriend

Vừa xem một cảnh chia tay trong một đoạn phim cổ trang của Trung Quốc. Vào buổi tối cuối cùng ở bên nhau đó, các nhân vật trước là vui vẻ cười đùa với nhau nhưng sau đó là một nỗi buồn, một sự tiếc nuối khó diễn tả. Chỉ cần qua ngày hôm đó mà đúng hơn là qua cảnh quay đó, họ vĩnh viễn không còn gặp nhau nữa, nhân vật chính sẽ đi về một nơi xa lắm. Dù chỉ là cảnh chia tay của những người bạn nhưng đó là cảnh quay rất cảm động. Nếu cảnh đấy mà trong một bộ phim Hàn Quốc với nhân vật chính là một oppa đẹp trai thì chắc sẽ lấy đi không ít nước mắt chảy xuôi hay chảy ngược của các fan nữ rồi.
Ngày nay, rất khó để có được những giây phút chia tay như thế. Một phần các mối quan hệ nhiều, không như ngày xưa (mà trong phim thì càng ít). Phần khác, giao thông đã phát triển, khoảng cách địa lý đã không còn thể hiện tốt vai trò của một rào cản. Hai thằng vỗ vai nhau nói một vài câu chúc sến súa nhưng có thể tháng sau hoặc năm sau tao với mày lại gặp nhau, xa với cả cách. Phần nữa vì các phương tiện liên lạc, tiêu biểu là qua internet quá phát triển. Chỉ trừ khi một thằng bị đưa ra trạm vũ trụ của NASA, không thì chỉ cần bật Skype lên là được nghe tiếng nhau, nhìn mặt nhau, không thì cứ like với comment ầm ầm trên F*c*book, Instagram, Zalo,… là như lúc nào cũng ở gần nhau ấy mà.
Nhưng cũng chính vì sự thuận tiện về giao thông và cách thức liên lạc mà người ta xa nhau lúc nào không hay. Cứ nghĩ rồi sẽ lại gặp nhau nhưng rồi chẳng bao giờ gặp nữa, mà lâu không gặp là chẳng còn lý do gì để gặp dù trước giờ toàn gặp vì những lý do không đâu. Cứ nghĩ sẽ dễ liên lạc với nhau, dễ “gặp nhau” trên internet nhưng cuối cùng cũng chẳng tương tác với nhau, phần vì không có thời gian, phần vì có quá nhiều người bạn chỉ gặp được trên internet như thế. Bạn bè dần trở thành những avatar cùng những chấm xanh sáng tối như những bóng ma và những dòng status vô hồn (với người đọc) mà có khi hoạ huần lắm F*c*book mới cho hiện lên Newsfeed của nhau. Giá như mà bằng một cách nào đó người ta biết đây là lần gặp cuối để ôm nhau một cái, ôn lại kỉ niệm và nói với nhau vài câu “sến súa” thì biết đâu người ta thấy trân trọng nhau hơn, chí ít là trong một khoảnh khắc, trong một cảnh quay. Và quan trọng hơn là người ta biết trân trọng những người bạn đang gặp hàng ngày, biết đâu một ngày sẽ lại xa nhau như thế.
Hôm nay có biết được một cách để xem những ai không tương tác với mình trên F*c*book hay nói cách khác là mình và một dòng quảng cáo vô nghĩa trên newsfeed của người ta có ý nghĩa giống nhau, hoặc nói một cách thô thiển hơn là mình *éo là cái củ cải gì trong đống “friend” của người ấy cả. Nếu là thời trẻ trâu thì mình đã xoá những người này để đạt mục tiêu có số bạn bè ít nhưng chất rồi đấy. Nhưng bạn bè đâu phải lúc nào cũng phải tương tác trên F*c*book với nhau đâu, F*c*book là ảo mà, bao giờ gặp nhau ngồi làm vài ba chén rượu, nói với nhau vài ba câu chuyện là được rồi. Nếu nó biết mình unfriend nó, chắc nó sốc lắm. Thông cảm với nhau một chút.
Đến bao giờ gần 5000 bạn, mình cho “bay” cũng không muộn mà. Hihi
Hình ảnh không có tính minh họa, chỉ là lấy ảnh gái để câu lai