Lê Duy Trung

My job -My life – My story

23/8/2013

Có 3 câu chuyện muốn bày tỏ.

Chuyện 1:

Chuyện là có một số thứ muốn bày tỏ bằng cách “nói” mà chưa được nói, chưa nói được, nói chung là chưa nói nên đành định chuyển sang viết. Mà  “nói” thì nói với một người, còn viết thì viết cho nhiều người (đọc), phải viết sao cho người cần hiểu thì hiểu, người không cần hiểu thì không hiểu gì, âu cũng lại là cái khó.
Giờ mà viết thẳng toẹt ra thì người trong cuộc bảo mang chuyện riêng ra khoe thiên hạ, người ngoài cuộc cũng bảo mang chuyện riêng ra khoe thiên hạ, nói chung là cả 2 bên đều ghét. Còn ai không ghét thì sẽ phải nhảy vào khuyên. Người trong cuộc thấy mấy lời khuyên thật vô nghĩa, người ngoài cuộc thấy không còn cách nào tốt hơn là khuyên rồi người viết lại cảm thấy như mình bị thương hại, mà chẳng ai thích mình bị thương hại, chẳng ai muốn mình là kẻ ăn mày sự cảm thông.
Không viết thẳng toẹt ra thì chuyển sang viết vòng vo. Viết vòng vo thì người trong cuộc còn lại chưa chắc đã hiểu, mà giả sử có hiểu thì cũng chưa chắc đã tin là mình hiểu đúng, lại phải đoán. Mà người viết thì ghét phải đoán, ghét phải đoán ý người khác, ghét luôn việc để người khác (phải) đoán mình. Hoặc là biết, hoặc là không biết và cũng không phải biết nên chẳng cần đoán. Cứ thế cho gọn. Còn người ngoài thì họ đoán đúng, đoán sai cũng mặc kệ, chẳng liên quan, nhưng họ đoán không đúng, lại comment linh tinh thì cũng phiền. Gây xì căng đan cho thiên hạ đôi lúc cũng thú, nhưng tuyệt đối không phải vào lúc này.
Thôi thì chẳng viết nữa, nhịn chờ lúc nói vậy. Mà trong lúc nhịn chờ đến lúc nói thì cũng bồn chồn, khó chịu, rối rắm,… chẳng biết phải miêu tả thế nào. Nói chung là không được bình thường, vui vẻ gì cho lắm.
Thôi, cho tạm hết chuyện 1.

Chuyện 2:

Chính là cái câu chuyện được nhắc đến trong chuyện 1. Không biết có nên viết ra hay không và viết theo cách nào. Tốt hơn hết là không viết nữa.