Lê Duy Trung

My job -My life – My story

23/9/2013

Đây chỉ đơn giản là một bài nhật kí!

Sáng, điện thoại của thằng bạn reo, mình bò dậy vớ điện thoại xem giờ. 6 giờ 34, vẫn quá sớm để thức dậy. Mặc dù đã tỉnh nhưng một phần không muốn đối mặt, một phần không muốn nghĩ đến nên lăn ra ngủ tiếp, đợi chuông báo thức kêu.
6 giờ 45: Chuông báo thức mới kịp ho he tiếng đầu tiên thì đã bị tắt ngay. Vẫn chưa thèm dậy. Ngủ cố.
6 giờ 58: Dậy hẳn, lấy tay cầm điện thoại nhắn cái tin. Không mong tin nhắn trả lời lại ngay. Cất laptop, cầm điện thoại và ví xuống đặt ở cầu thang gác xép.
7 giờ 10: Đánh răng, rửa mặt xong. Ngó nhìn điện thoại, không tin nhắn gửi đến. Đút điện thoại vào túi quần, đeo ba lô đựng laptop, dắt xe ra và đi.
7 giờ …: Đi đến cái lối rẽ mà mình chẳng bao giờ xi nhan, không biết hôm nay đầu óc làm sao mà tự dưng lại bật. Đang chửi thầm chính mình trong đầu, nhưng chưa kịp chửi dứt câu thì thấy mấy anh áo vàng đứng bắt xi nhan ở sau lối rẽ tự bao giờ. Coi như may mắn. Tự mỉm cười một chút, nghĩ rằng đến văn phòng sẽ viết status khoe.
7 giờ 49: Điện thoại rung, rung hai lần ở túi quần bên trái. Chắc chắn là có tin nhắn, biết chắc ai là người gửi, đoán được sơ sơ nội dung. Không đọc. Đi tiếp.
7 giờ …: Sau khi điện thoại rung, không thể thoát khỏi ý nghĩ về em. Bắt đầu nghĩ mọi chuyện theo hướng tiêu cực, bắt đầu muốn cho em thấy được một con người khác của mình, một kẻ được không ít người đánh giá là “phũ”. 
Bên cạnh một con người tình cảm, vui vẻ, hài hước mà em vẫn nói chuyện hàng ngày thì còn có một con người khác lạnh lùng, nhẫn tâm và cứng rắn ở trong cái thể xác đó. Em chưa tiếp xúc với con người thứ hai nên em chưa hiểu. Một khi em phải tiếp xúc với con người đó cũng có nghĩa em đã gặp dấu chấm hết cho mọi chuyện (còn nếu em thêm vào được hai dấu chấm nữa để thành dấu ba chấm (…) thì chắc chắn anh sẽ không bao giờ để em bước đi. Mà đừng nghĩ đến điều đó, nó khó hơn lên trời ấy). Mặc dù sẽ đau cho cả 2 nhưng anh tin, rồi vết thương sẽ sớm lành, em sẽ tìm được ai đó quan tâm đến em hơn anh, còn anh sẽ luôn có cách để quan tâm đến người đến sau hơn em. Anh tin thế.
8 giờ 7: Đến văn phòng. Chẳng còn hứng viết cái status lúc trước nữa.
Đến sớm thứ 4 trong văn phòng, mỉm cười chào mọi người, ngồi vào chỗ của mình, uể oải một chút. Sau đó nói chuyện với mọi người, mỉm cười một chút. Tạm quên đi trận thua 4-1 của MU ngày hôm qua, cũng tạm quên em một chút, nhưng vẫn không kìm chế được tiếng thở dài.
Mặc dù cô bạn bên cạnh bảo rằng cứ 10 giây cô ấy lại ho một lần mà mình đếm từ 1 đến 10 mấy lần chẳng thấy. Có lẽ nên đổi lại là cứ 10 phút mình thở dài một lần thì có vẻ đúng hơn.
12 giờ 18: Về, nhắn tin cho học trò nhắc chiều nay học, phóng xe về quán cơm quen thuộc.
Do phải đổ xăng nên quyết định không đi đường sáng đi nữa. Lại nhớ về em.
Không biết có phải do đi con đường khác nên suy nghĩ của anh về chuyện của anh và em cũng khác hay không. Anh thấy mọi chuyện thực ra rất nhỏ. Anh thấy có những cách giải quyết tốt hơn là làm cả 2 đều đau. Anh thấy em rất quan trọng với anh và anh tin với em, anh cũng thế. Anh suy nghĩ nhiều, anh phân vân và cuối cùng anh quyết định: anh sẽ níu tay em lần nữa.
12 giờ 58: Đến quán cơm, kiểm tra tin nhắn thấy học trò xin nghỉ. Thế là chiều thảnh thơi.
Gọi món. Không biết do mình là một thực khách quen thuộc, quán cơm cũng sắp đến giờ đóng cửa hay hôm nay mình trông đẹp trai hơn (hoặc xinh gái hơn theo cách nói của chị sếp)  mà cô chủ quán khá hào phóng gắp cho một đống thức ăn nữa.
13 giờ…: Về nhà, lăn lên giường ngủ, không nghĩ gì thêm.
16 giờ 20: Lấy hết quyết tâm, nhắn tin cho em với lời xin lỗi. Không mong chờ em sẽ nhắn tin lại ngay nhưng coi như mình đã làm hết những gì có thể. Mọi chuyện ra sao sẽ phụ thuộc lớn vào em.
17 giờ 38: Em trả lời. Em xin lỗi vì đã nhắn tin chậm. Nhắn tin với em được 1 tin nữa thì em cáo bận. Chắc em phải nấu cơm. Em bảo sẽ nhắn tin lại sau. Khẽ mỉm cười.
18 giờ 12: Thằng bạn đồng hương gọi điện. Chắc vì đêm qua mình vừa buồn vừa bực đến nỗi dọa chặn Facebook mấy người nên hôm nay nó gọi điện rủ vào chơi. Tiện chưa biết làm gì mà lâu cũng không gặp nó nên gật đầu cái rụp luôn.
19 giờ…: Ăn cơm, mặc dù chủ động gọi ít cơm nhưng cuối cùng cũng phải bỏ lại gần nửa. Thay vào đó là tu hết sạch cốc trà đá. Lâu không vào trường ăn cơm, cũng lâu không vừa ăn cơm vừa uống trà đá.
20 giờ 23: Đang chém gió với bạn thì bố gọi điện. Bố hỏi sao hôm qua không đi đón đứa em từ quê mới lên (thực ra nó là em của một bác chơi thân với bố, năm nay mới lên học). Nói rằng mình có hẹn từ trước, bố không hỏi gì thêm, chỉ hỏi thăm chút về tình hình hiện tại (mặc dù mới gặp bố chưa được 2 tuần). Nói chuyện điện thoại với bố thật khó, nhưng lần này đã kéo dài cuộc điện thoại hơn một chút so với mọi hôm. Kể cũng mừng.
21 giờ …: Về nhà trong sự ngỡ ngàng của thằng bạn. Bình thường tối mình đã ở nhà thì không sao, chứ đi chơi thì cũng phải ngót nghét 10 rưỡi – 11 giờ. Hôm nay về sớm như là một câu chuyện lạ.
21 giờ…: Sau khi giặt xong đống quần áo, quyết định lên viết blog này. Vừa viết vừa nghe nhạc, lướt Fb các kiểu.
23 giờ 05: Viết xong, post bài lên và chuẩn bị nhắn tin cho em. Chưa kịp nhắn cho em thì tin nhắn của em được gửi đến.
Em à, anh không để em bước đi đâu. Chí ít là đến giây phút này!…