Lê Duy Trung

My job -My life – My story

5/5/2019

Thành quả lớn nhì sau 2 tháng rưỡi quay lại Hà Nội là set up được một góc làm-việc-kiêm-giải-trí-tổng-hợp đủ để khi ngồi vào, không bị stress bởi những thứ linh tinh.
Thằng bạn bảo “nếu có một cái bàn lớn hơn thì mày cũng vẫn cảm thấy chật chội thôi”, nên cứ thế mà tận hưởng cái bàn nhỏ của mình.
Cuộc sống một mình có cái hay là không bị ảnh hưởng bởi những tiêu chuẩn của người khác.
Làm việc trên một cái bàn vừa đủ dùng; ăn những món nấu bởi một tay bếp kém hoặc vác xe ra ngoài ăn những bữa kém ngon hơn cả tự nấu; không đi xem phim, không đến các trung tâm thương mại, không tham gia vào các sự kiện đông người… tất cả đều chả sao nếu như ta ở một mình và tận hưởng cuộc sống một mình đó.
Hôm trước, con em bảo nó khoe với bạn bè là nó có một ông anh tâm lý. Chả biết “tâm lý” ở đâu khi “người khác” vẫn là một điều gì đó vô cùng khó hiểu. Càng khó hiểu hơn khi không tiếp xúc với nhau trực tiếp. Mà phần lớn những mối quan hệ ngoài công việc lại chỉ tiếp xúc gián tiếp qua những avatar khi vui-sướng-giận-buồn đều chả đổi sắc màu.
Mặc dù không phải kẻ cuồng cuộc sống độc thân, cũng không phải kẻ có trái tim sắt đá, không biết rung động là gì, nhưng việc chấp nhận một người con gái bước vào cuộc sống của mình vẫn là một điều rất khó khăn. Tìm được người con gái đủ dũng cảm để dấn thân, đủ kiên nhẫn để vượt qua khó khăn đó còn khó hơn nhiều lần.
Ơ mà con trai thì nên chủ động. Có lẽ ở thời điểm này, niềm hạnh phúc khi có người con gái đồng hành cùng chưa đủ hấp dẫn để kéo gã lười ra khỏi sự lười biếng nên gã vẫn mặc kệ những thứ tình cảm nhẹ trôi.
Buổi sáng chủ nhật ở nhà dọn nhà. Đâu đó văng vẳng câu hát của Đen Vâu: “Tay trái ôm mơ, phải ôm rác, tay đâu mà nắm lấy tay người”.
Previous Article
Next Article