Lê Duy Trung

My job -My life – My story

Điên

Hôm nay nó bị điên, mà chẳng có ai có quyền bắt thằng điên phải suy nghĩ và làm những việc bình thường cả.
Thật kì lạ nhưng mà đôi lúc người ta có thể cảm thấy cô đơn khi ở giữa chính những người bạn của mình.
Nó có chuyện và nó muốn chia sẻ nhưng nó không tìm thấy ai để chia sẻ. Người nó muốn chia sẻ lại không muốn nghe nó, người muốn nghe nó thì nó lại chẳng muốn chia sẻ. Mà nó cũng chẳng biết rằng ai là người thực sự muốn nghe nó nói.
Nó hiểu suy nghĩ của mọi người, nó gieo vào đầu người ta những hiểu lầm mà nó chẳng bao giờ thanh minh hay giải thích. Và cái điều hiển nhiên sẽ xảy đến là người ta chẳng thế hiểu được nó. Nó chẳng tìm thấy ai hiểu mình.
Với một số người nó thực sự quý mến, nó luôn dành cho người ta những điều tốt đẹp nhất, nó nhường nhịn người ta. Đôi lúc, nó muốn người ta nhường nó một chút để nó biết nó cũng có chút giá trị nhưng cuối cùng chẳng ai nhường nó. Nó lại tự phải nhường mình.
Với một số người nó dành sự quan tâm, nó may mắn khi xuất hiện vào những lúc người ta cần nó và thế là người ta tượng tượng ra nó có năng lực siêu nhiên, luôn biết lúc nào cần xuất hiện. Để rồi khi nó không còn sự may mắn đó nữa, người ta quay ra trách nó vô tâm. Hoặc có không trách nó thì người ta cũng tự nghĩ rằng nó đã thay đổi. Giá như người ta nói với nó một tiếng, nó có thể chạy đến ngay, nhưng người ta không nói, sao cứ bắt nó phải chủ động?
Nó không muốn mang cảm giác của một kẻ tội lỗi. Nó sợ đắc tội với người ta, sợ phải chạy theo người ta để xin lỗi. Nó cũng có một cái tôi rất lớn, nếu cứ bắt nó phải nén cái tôi của nó lại, sớm muộn cũng có một ngày cái tôi của nó vỡ tung ra.
Nó có cảm giác một câu chuyện cũ đang lặp lại. Cũng từ những lỗi lầm của nó nhưng không được giải quyết dứt điểm. Hoặc là người ta cố tình không quên lỗi của nó, hoặc là bản thân nó không tự tha lỗi cho mình, nhưng chỉ vì những lỗi lầm đó mà có một câu chuyện khép lại kéo theo nhiều ngày tiếc nuối.
Nó từng thích mùa đông, rồi nó chuyển sang thích tất cả các mùa, nhưng hôm nay, khi đi dưới cái thời tiết se lạnh, nó nhận ra nó vẫn thích mùa đông nhất. Mùa đông mới thực sự là của nó, thực sự là nơi nó thuộc về. Nó giống như một con chim cánh cụt phải sống trong cái lạnh giá ở Nam Cực vậy.
Nó bảo với mọi người rằng nó thích mùa đông vì mùa đông có sinh nhật nó, mùa đông ăn sẽ ngon hơn hay mùa đông khi về nhà sẽ cảm thấy ấm cúng. Tất cả là giả dối hết, hoặc có không phải là giả dối thì cũng là nó chưa nói lí do thực sự nó thích mùa đông ra.
Nó thích mùa đông vì mùa đông nó được khoác lên mình một đống quần áo rồi khăn, găng tay,… tất cả giúp nó che giấu được bản thân nó. Mùa đông nó sẽ được thoải mái khép mình trong một cái xó xỉnh nào đó để lẩn trốn mọi người vì nó biết nhiều người cũng khép mình như nó vì lạnh. Nó sẽ không bị ai đánh giá, không bị ai phán xét vì cái khép mình của mình.
Nó thèm cái cảm giác một mình vào mùa đông, cái cảm giác cô đơn giữa lòng thành phố, cái cảm giác mà không phải ai cũng có được.
Và trong những ngày tháng nào đó, nó chợt không thích mùa đông mà chuyển sang thích tất cả các mùa cũng bởi vì nó đã thử mở lòng hơn, thử thoải mái hơn với mọi người nhưng dường như sau hôm nay, nó nhận ra đâu mới là nơi thực sự dành cho nó.
Bên ngoài nó vẫn vui vẻ, vẫn cười nói, nó vẫn cố níu giữ cái gì đó, nó không muốn quá khứ lặp lại nhưng bên trong nó, niềm tin của nó đang dần bị bào mòn. Nó không biết mình còn giữ được bao lâu, liệu có được 2 tuần nữa hay không.
Thôi, không viết nữa. Là con trai thì phải mạnh mẽ, nhưng không ai có trách nhiệm mạnh mẽ mãi cả. Giờ nó đang yếu đuối, nó đang điên, nhưng mai sẽ khác. 
Đừng ngu gì mà mang chuyện lúc điên nhắc lại vào lúc bình thường.