Lê Duy Trung

My job -My life – My story

[Fishlog#4] Liều.

Hôm nay, trong một nỗ lực để thay đổi tình cảnh thất nghiệp của mình, tôi đã một lần nữa ấn nút gửi trong hòm thư, tuy nhiên lần này khác với những lần còn lại. 
Nếu như mọi lần, tôi chọn một công việc có chút lương cứng với hi vọng là với chút lương cứng đó, tôi sẽ đủ hứng thú với công việc thì lần này tôi chọn một công việc hoàn toàn không lương, không lương có nhiều cái để học. Nếu nghĩ tiêu cực thì đó là một công việc bóc lột còn nghĩ tích cực thì đó là một khóa học không mất tiền. Tôi thì nghĩ theo hướng tích cực còn bố mẹ tôi và cả các bạn nữa nhiều khả năng sẽ nghĩ theo hướng tiêu cực. Hi vọng tôi có thể duy trì suy nghĩ tích cực của mình được. Xem ra chọn việc này cũng là một cái liều.
Mọi lần, tôi trau chuốt cho cái CV thật đẹp với một đống thông tin, một số kĩ năng được nói quá lên đôi chút và cố gắng thể hiện “tôi là một ứng viên tuyệt vời” thì lần này tôi lại chỉ gửi một cái mail ngắn gọn với đại ý là “mặc dù tôi chẳng có tí gì để khoe mẽ nhưng tôi có khả năng học tập tuyệt vời, hãy chọn tôi đi”. Mặc dù người tuyển cũng nêu rõ là không cần kinh nghiệm vì sẽ được “training” lại từ đầu nhưng điểm tốt tôi viết vào thì hàng nghìn ứng viên khác cũng có thể viết như tôi, hàng trăm ứng viên khác sẽ hơn tôi ở phần kinh nghiệm nên khả năng tôi được lựa chọn cũng thấp (ai mà biết được rằng đây là lĩnh vực tôi đang rất muốn học và làm cơ chứ). Thêm một cái liều nữa.
Thực ra, sống trên đời hơn 20 năm, tôi tin không chỉ tôi và cả các bạn nữa đều đã trải qua rất nhiều những lần liều rồi nhưng thật khó để ngồi kể ra vào bây giờ. Có thể đó là lần liều nói lên ý kiến của mình trước bố mẹ, liều xin bố mẹ cho đi chơi một chuyến rõ xa, liều lĩnh hẹn hò với một cô gái mới quen và hàng ngàn lần liều nữa.
Có những lần liều mà thất bại sẽ bị trả giá và có những lần liều cái giá phải trả chẳng có nghĩa lí gì. Cái giá phải trả cho những lần liều có thể là mất tiền, mất tình, mất nhiều cái khác; nhưng đa phần những lần liều còn lại nếu thất bại cũng chả mất gì. Có chăng cũng chỉ là một chút sĩ diện, thêm một chút ngại ngần, một chút xấu hổ nhưng sau đó lại đâu vào đấy. Chẳng có gì đáng phải cảm thấy ân hận mãi cả.
Trong quá khứ, hiện tại và có thể cả trong tương lai nữa, tôi đã/đang/sẽ bỏ lỡ rất nhiều cơ hội vì những lần không dám liều. Thật xấu hổ vì nhiều lần không dám liều đó lại chỉ vì không dám vượt qua cái tôi của mình.
Hồi trước, tôi có hỏi bạn tôi xem người ta thường hối hận vì những gì mình đã làm hơn hay là hối hận vì những gì mình không làm hơn. Bạn tôi bảo rằng đã làm thì đừng có hối hận. Tôi thấy đúng thật. Hầu như tôi không còn cảm thấy hối hận vì mình đã làm điều gì đó, tôi cảm thấy hối hận vì những lần mình không dám làm nhiều hơn. Tôi hối hận vì không có một buổi nói chuyện thẳng thắn với cô bạn cấp hai, hối hận vì không quyết liệt khi muốn chuyển nhà vào những năm đại học, hối hận không dám mở lời “anh thích em”,… Mặc dù cái sự hối hận của tôi giờ đây không còn quá nặng nề nữa, nhưng nếu có thể quay ngược thời gian, chắc chắn tôi sẽ không bỏ qua các cơ hội để làm những điều đó. Nếu tôi liều, có thể tôi đã có nhiều điều kiện tốt hơn. Nếu tôi liều, biết đâu tôi đã không phải than vãn về chuyện độc thân của mình. Nếu tôi liều biết đâu tôi sẽ…
Thôi, viết đến đây thì tôi nhận được tin là mình đã qua vòng gửi xe rồi, tôi không viết tiếp nữa. Cứ cho là tôi may mắn. 
Tôi sẽ tiếp tục liều vì đời mấy chốc và cần lắm những lần liều. Hi vọng tôi sẽ còn gặp may…