Lê Duy Trung

My job -My life – My story

Vô đề hay chuyện đêm của thằng điên.

Hồi bé tôi rất thích xem Lucky Luke – chàng cao bồi miền tây có tài bắn nhanh hơn cái bóng của mình. Mỗi tập phim là một câu chuyện, một phi vụ của anh ta. Anh ta giúp đỡ người khác rồi bỏ đi, không cần nhận lấy một lời cảm ơn. Tôi không chắc có phải là Luke không, nhưng đúng là có một nhân vật như vậy. Tôi thần tượng anh ta, tôi ước rằng một ngày mình sẽ làm được như thế, sẽ khiến người khác phải nhớ một chút gì đó về mình với một sự tiếc nuối, tiếc nuối vì những gì tôi làm cho họ và tiếc nuối vì họ chưa kịp nói lời cảm ơn. Tiếc là tôi không thể làm được như thế.

Cách đây mấy tuần, tôi và cô bạn thân có dịp được nói chuyện với một anh chàng ngoại quốc. Anh chàng đó cảm thấy khá ngạc nhiên khi tôi nói tôi chưa có người yêu trong khi cả cô bạn tôi và anh ấy đều đã từng trải qua ít nhất là một mối tình. Anh ta hỏi lí do, tôi trả lời không biết còn bạn tôi thì bảo “he’s so young”. Tôi biết cả 2 câu trả lời đó đều là nói dối.

Tôi độc thân, vâng, tôi độc thân thật, độc thân theo đúng cái nghĩa mà mọi người đang hiểu là chưa có người yêu chứ không phải theo cái nghĩa cổ điển là chưa có vợ nữa. Tuy chưa bao giờ gọi ai là người yêu nhưng tôi đã trả qua không ít các câu chuyện tình yêu, và vì trải qua không ít các câu chuyện tình yêu nên tôi biết vì sao đến giờ tôi vẫn độc thân.

Tôi không xấu trai nhưng tôi gầy, nhà tôi không có điều kiện, tôi không biết đàn, không biết hát, không biết đá bóng, không biết thổi sáo, không biết làm ảo thuật,… nói chung tôi chẳng có bất kì cái gì gọi là tài lẻ. Mà nếu chiếu cố coi cái khả năng chém gió của mình là tài lẻ thì cũng chẳng có cô gái nào đi khoe với bạn bè mình là có một anh chàng người yêu giỏi nói phét cả. Nói chung, tôi chẳng có điều gì có thể khiến con gái phải bám riết lấy tôi và cũng chẳng có điều gì để người yêu tôi có thể tự hào với bạn bè mình cả.

Tôi tốt, hay chí ít là cũng đủ để một số người nghĩ rằng tôi tốt, thậm chí có người còn bảo tôi là tôi “tốt đến mức không tin được”. Đúng rồi, với tôi niềm vui đôi lúc đơn giản lắm. Chỉ cần giúp đỡ người khác và khiến người khác vui là tôi vui rồi. Và vì cái niềm vui của tôi cũng lớn chẳng kém gì niềm vui của người được giúp đỡ nên tôi gần như chẳng cần người ta phải cảm thấy mang ơn hoặc làm gì để đền đáp. Tôi chỉ cần người ta ghi nhận là lần sau tôi hoàn toàn có thể giúp đỡ. Và vì tôi tốt, tôi nhiệt tình, tôi vui vẻ nên ai cũng muốn làm bạn của tôi và chẳng ai muốn mất tôi. Họ muốn luôn có thể tìm thấy tôi khi họ cần. Họ vứt tôi vào vùng “safe zone” mà thực ra nó có một tên gọi khác là “friend zone”. Khi tôi còn là một chàng trai bay bổng, thì tôi nghĩ vùng đó cũng khá an toàn, chúng tôi sẽ mãi là bạn của nhau nhưng dần dần tôi hiểu ra rằng vùng đó chỉ an toàn trên lí thuyết.

Một mối quan hệ không rõ ràng, nếu không biến nó thành một mối quan hệ rõ ràng thì tự nó cũng sẽ kết thúc theo một cách rất không rõ ràng nhưng vẫn có thể nhận ra. Khi ở  “friend zone”, sẽ có những chuyện tôi không muốn chia sẻ với họ, tôi sợ mình phá vỡ cái hình ảnh vui vẻ của tôi trong mắt họ, tôi sợ họ thương hại mình. Họ cũng có những chuyện không muốn chia sẻ như tôi, cũng có thể họ cũng như tôi hoặc họ đã tìm ra được ai đó thích hợp hơn để chia sẻ.

Chúng tôi vẫn gọi nhau là bạn, vẫn coi nhau như thế nhưng thời gian chúng tôi gần nhau không còn nhiều như thế nữa. Chúng tôi ít quan tâm đến nhau hơn. Tuy nhiên, lúc cần chúng tôi vẫn có thể tìm được nhau. Vấn đề là chỉ là bao giờ mới cần.

Hồi trước tôi có thành lập một đội bóng, vì là người thành lập nên tôi hoàn toàn có quyền chọn số áo riêng cho mình và tôi chọn số 2, tất nhiên đội tôi không có ai mang áo số 1. Thật là ngớ ngẩn làm sao khi mà không chỉ ở trong đội bóng, ở trong suy nghĩ của một số người thì tôi vẫn chỉ là cầu thủ mang áo số 2. Tôi giống như một cầu thủ dự bị, giống như một cứu cánh của ai đó mỗi khi họ buồn hoặc người số 1 của họ tạm thời biến mất ở một nơi nào đó. Mà kể cả trong trường hợp không có ai là số 1 thì tôi cũng vẫn là số 2, tôi không thể là số 1 được.

Và vì trở thành một siêu dự bị nên tôi không thể vào sân thi đấu ngay từ những giây phút đầu tiên. Tôi chấp nhận và cũng nên chấp nhận làm những việc mà một cầu thủ dự bị nên làm. Nhiều khi, tôi phải chứng kiến bạn mình buồn, bạn mình đau mà không có cách nào hóa giải cả. Lý do đơn giản là vị trí của tôi không ở chỗ đó. Tôi chỉ có thể đứng nhìn từ phía sau, quan tâm một cách im lặng, vậy thôi. Và tất nhiên là người kia sẽ không thể, không đủ thời gian và tỉnh táo để nhận biết điều đó, hoặc có biết thì cũng chẳng biết phải làm gì.

Hmm, biết nói sao nhỉ? Cái lí do đó chỉ là lời bào chữa lãng nhách. Thực tế thì tôi chưa thực sự tìm kiếm một người để yêu, tôi chưa thực sự “tấn công” một ai cả. Tôi lạnh lùng cầm gậy đập vỡ tất cả những cái đèn xanh mà người khác chiếu vào tôi. Tôi sợ người ta thích cái bóng của tôi rồi sẽ cảm thấy thất vọng khi họ hiểu rõ hơn về mình. Tôi thấy rằng mình chẳng có điểm nào đáng để người ta phải thích, người ta phải yêu. Tôi không phải là hình mẫu người yêu lí tưởng trong mắt của bất kì cô gái nào. Phải chăng tôi đã quá nghiêm khắc với chính bản thân mình?

Cuộc sống độc thân có vẻ hợp với tôi hơn, dù rằng cuộc sống đó đôi lúc làm tôi cảm thấy buồn, cảm thấy thiếu thốn, làm tôi phải mắc lỗi với cô em gái của mình nhưng có sao đâu, tôi vẫn vui vẻ trong đa số thời gian còn lại, tôi vẫn đi chơi với bạn bè, vẫn viết lách, vẫn lượn đường và vẫn quan tâm hết mình đến một ai đó.

Tôi vẫn thế, sẽ vẫn là anh chàng cao bồi lạnh lùng và tốt bụng. Nhưng tôi biết, ở một nơi nào đó có người con gái đang chờ tôi. Và tôi sẽ cố hết sức mình để có được người đó, tôi không bỏ lỡ nữa đâu, độc thân thế là quá đủ rồi…