Lê Duy Trung

My job -My life – My story

[Fishlog#8] Thứ 6 của tôi đâu rồi?

Sáng, ngủ dậy, tôi cầm lấy điện thoại xem giờ nhưng cảm thấy có gì đó không ổn. Phải mất mấy giây sau tôi mới phát hiện ra ra điện thoại đang hiển thị thứ 7 trong khi đó đêm hôm trước, khi tôi đi ngủ thì mới là thứ 5. Vậy thứ 6 của tôi đâu rồi?



Tôi vò đầu bứt tai, cố nhớ lại xem hôm qua mình làm gì. Tôi dậy lúc 7 rưỡi, sau đó cầm điện thoại chơi game đến hơn 8 rưỡi gì đó trước khi dậy hẳn. Sau khi đánh răng, rửa mặt và bỏ tạm cái gì đó vào bụng xong thì tôi bật máy tính lướt web. Tôi la cà từ Dân trí đến Vietnamnet, hết từ Tinh tế đến Genk, từ Gamek đến Rapture Gaming,… Rồi tôi vào Youtube xem Vlog của Đu đồ đút, JVermind, Toàn Shinoda, thậm chí là xem đi xem lại… Và tôi còn onl Facebook; đọc, like, comment vào các status của bạn bè,… Cứ thế mà chả mấy chốc đến 11 giờ. Tôi đi chợ, nấu cơm. Khi còn đi học thì tôi học chiều, nhưng giờ ra trường rồi, chiều tôi không phải làm gì nữa nên sau khi ăn cơm xong, tôi đánh một giấc đến hơn 3 giờ, dạy uể oải làm những công việc buổi sáng còn dang dở như đọc báo, xem vlog hay comment Facebook cho đến khi ăn tối. Ăn tối xong cũng là thời điểm bạn bè tôi online nhiều và đó là thời gian thích hợp để chát chít. Các câu chuyện của chúng tôi hầu hết đều tào lao và không có nhiều thứ để nhớ nhưng vì khi được chát chít như vậy, tôi thấy rất vui nên tôi vẫn làm một cách đầy hứng thú. Tôi liệt kê được hết tất cả các việc của ngày hôm qua nhưng thực tế là nhiều tuần, nhiều tháng nay tôi vẫn làm những việc như thế nên tôi không dám chắc rằng đó có đúng là ngày thứ 5 không. Tôi cố định thần lại, hôm qua đúng là thứ 5 rồi cơ mà.


Thực ra thì tôi cũng chẳng đến nỗi phải hốt hoảng lên nếu như chủ nhật này tôi không có một bài thuyết trình quan trọng mà tôi phải làm từ A đến Z. Tôi phải tự lên ý tưởng, tự làm slide rồi tự thuyết trình trước một hội đồng gồm mấy người, toàn các vị khó tính. Thực ra tôi biết mình phải làm việc này từ tháng trước nhưng với cái suy nghĩ “còn 30 ngày nữa cơ mà”, “còn 29 ngày nữa cơ mà”,… rồi đến “chỉ cần 2 ngày, một ngày làm slide, một ngày luyện nói cũng xong cơ mà” nên những gì tôi có cho buổi thuyết trình đó chỉ là chút ý tưởng mơ hồ. Tôi đã nghĩ “chơi nốt hôm nay thôi” từ những ngày đầu cho đến tận hôm thứ 5 vừa rồi. Với mỗi suy nghĩ “chơi nốt hôm nay thôi” thì khối lượng công việc của tôi cứ tăng lên 3,4%; 3,5%; 3,7%,.. Với chút công việc tăng thêm đó cũng chẳng đủ làm tôi cảm thấy lo lắng nhưng giờ thì sau một ngày bị đánh cắp, khối lượng công việc của tôi đã tăng lên gấp đôi. Có lẽ tôi sẽ không thực hiện được mất.

Tôi thẫn thờ, hoang mang bước vào nhà tắm. Tôi nhìn thấy hắn, nhận ra hắn. Hắn nhìn tôi nở nụ cười đắc thắng. Hắn chính là Kẻ cắp thời gian!