Lê Duy Trung

My job -My life – My story

Mùa Noel năm ấy


Mùa Noel năm ấy. Gió mùa đông bắc về, rét cắt da cắt thịt. Tôi ở cùng với ông trong một căn nhà nhỏ. Ông tuổi già, lên giường nằm sớm. Ông ngủ, nhưng cái đài của ông còn thức. Cái đài kể cho tôi về những câu chuyện đêm Noel, về tình người, về sự đoàn tụ. Có lẽ vì thế cho đến tận sau này, Noel với tôi không mang một bầu không khí náo nhiệt nơi lễ hội mà mang theo những thanh âm im ắng của tình người.
Mùa Noel năm ấy. Cô bạn cùng bàn tặng tôi một chiếc kẹo. Đấy là sự ngọt ngào đầu tiên tôi nhận được từ một người con gái, theo cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen. Tôi giữ lại nhiều ngày không dám ăn. Chỉ sợ sau khi ăn, sự ngọt ngào kia cũng biến mất. Tôi luôn giữ trong mình.
Lần đầu tiên tôi nhớ về một người con gái. Lần đầu tiên tôi háo hức đến ngày hôm sau để gặp người con gái ấy. Tôi tìm gặp người con gái ấy trong cả những giấc mơ của mình.
Mùa Noel năm ấy. Cô bạn tặng kẹo ngày nào tặng tôi một tấm thiệp. Bên trong đó là mấy câu thổ lộ tâm tình. Câu tôi nhớ nhất là “người tớ chọn là cậu”.
Bạn ấy chọn tôi, tôi cũng chọn bạn ấy, nhưng tôi lại không chọn chính mình. Chuyện tình cảm, nếu cả 2 đều không nói ra thì cơ hội sẽ vụt bay, mọi thứ sẽ dần tan biến mất. Nhưng một người nói ra thì cũng chưa chắc tình cảm đã đi xa hơn được. Tôi chưa sẵn sàng cho một vai trò khác, nhưng cũng lại không nỡ chối từ. Mặt khác, sau những năm không còn học cùng lớp, tôi cũng đã thay đổi rất nhiều. Người bạn ấy thích là tôi của ngày trước, người tôi thích cũng chưa chắc là bạn ấy của bây giờ. Chúng tôi như những bánh răng lệch nhịp. Bên cạnh bạn đấy, tôi vẫn thấy mình hồi hộp, nhưng sự thoải mái đã không còn như xưa. Cuối cùng tôi chọn cách hèn hạ nhất để kết thúc mối quan hệ – im lặng. Sau này tôi mới biết có những giây phút bạn ấy thật sự cần tôi, tôi như người duy nhất có thể nghe bạn ấy nói. Còn tôi lại bỏ rơi người mà tôi nghĩ đến nhiều nhất trong quãng đời học sinh của mình.
Mùa Noel năm ấy. Tôi chở em đi chơi vòng quanh Hà Nội. Em giữ một nỗi buồn nào đó trong lòng, tôi không biết bằng cách nào chia sẻ với em được. Trên đoạn đường về, tôi có nói nửa đùa nửa thật “em ôm anh đi”, ai dè em ôm thật. Một cảm giác ấm áp tràn ngập trong lòng. Một thiên thần đang dựa vào lưng tôi. Tôi muốn được bảo vệ, che chở cho thiên thần ấy. Đây không phải là cái ôm đầu tiên, cũng không phải cái ôm chặt nhất tôi nhận được từ một người con gái. Nhưng đây là cái ôm đầu tiên mà tôi vừa có cảm giác hạnh phúc, sung sướng lại vừa cảm thấy ấm áp, bình yên.
Mùa Noel năm ấy. Chúng tôi vẫn vui vẻ, nhưng ẩn sâu bên trong mối quan hệ đã có những sự bất đồng. Những dấu hiệu đã xuất hiện, chỉ có điều tôi không chịu nhận ra. Đến một lúc, tất cả vỡ vụn như một chiếc kính cường lực, không cách nào hàn gắn. Đó là mùa Noel cuối cùng chúng tôi ở bên nhau.
Mùa Noel năm nay, những người của mùa Noel năm ấy không còn bên cạnh tôi nữa. Tất cả đã trở thành kỷ niệm, tất cả hình thành nên tôi sau này. Noel ở nhà, có buồn không? Không! Vì câu chuyện về những mùa Noel đã bắt đầu như thế.
Previous Article