Lê Duy Trung

My job -My life – My story

Nhớ Hà Nội

Related image
Trong những ngày tháng buồn vui, có một nỗi nhớ mang tên là nhớ Hà Nội.
Những người ngoại tỉnh đến đây đều cho rằng Hà Nội là một nơi bon chen, xô bồ, chật chội. Hà Nội, trong những hình ảnh xấu xí nhất là món đặc sản tắc đường từ sáng đến trưa và từ chiều đến tố; là sự thờ ơ của những con người xa lạ; là sự toan tính, vụ lợi dễ gặp mỗi khi ra đường.
Nhưng cái sự ồn ào, náo nhiệt đó lại tạo nên sự im lặng rất Hà Nội. Đó là sự im lặng của những con phố về đêm, sự im lặng của những con người nhỏ bé. Những giây phút chuyện trò tâm sự với bạn bè cũng là những giây phút im lặng tuyệt vời. Chính cái sự ồn ào của phố xá càng tôn thêm giá trị của sự im lặng trong lòng.
Giữa thành phố 7,6 triệu người, đa phần là xa lạ, những người thân thiết sẽ càng phải sát lại gần nhau, để có thể cùng nhau vượt qua nỗi vất vả ngày thường.
Từ lúc tôi đi, Hà Nội đã thay đổi rất nhiều, tôi cũng không còn là tôi của ngày xưa nữa. Trong những lần gặp gỡ, tôi và Hà Nội lướt qua nhau như những kẻ không quen. Hà Nội vốn không cần tôi, và tôi cũng không còn là một phần của Hà Nội. Chúng tôi gặp nhau, chào nhau rồi ai làm việc của người đấy. Những ký ức về nhau trôi tuột vào cõi hư vô, hoặc bị những bộn bề che lấp mất. Tôi đã không còn ngồi những quán quen, không còn đi qua những con đường cũ, cũng chẳng còn cảm giác quen thuộc ngày nào.
Nhớ Hà Nội, là nhớ về hình ảnh trong ký ức, không phải Hà Nội bây giờ. Nhớ Hà Nội như nhớ người xưa, nhớ, nhưng quá muộn để làm một điều gì đó. Ừ, chúng ta đều đã thay đổi rồi.
Previous Article