Lê Duy Trung

My job -My life – My story

Sinh nhật!

0 giờ: Đèn tắt, đã hoàn thành những việc được giao, nó ngồi trên giường tâm trạng buồn bã. Nó nhìn điện thoại, chờ đợi một tin nhắn. Nó hiểu rằng 19 tiếng nữa sẽ là quãng thời gian quan trọng, quyết định nó sẽ bước tiếp hay dừng lại trên con đường tình yêu.
0 giờ 1 phút: Điện thoại nó sáng lên, không phải từ trước điện thoại nó mong chờ nhưng lại từ người nó mong chờ với nội dung mà nó cũng chẳng biết có phải thứ nó chờ hay không – một câu chúc mừng sinh nhật với một giọng điệu hoặc là lạnh lùng, hoặc là tình cảm mà bản thân nó cũng không thể phân biệt được nữa.
Một tuần trước, nó với em còn hân hoan trong tình cảm khi vừa trải qua một đợt giông tố. Ấy vậy mà, chỉ một phút nóng giận, một chút ghen tuông, một chút lạnh lùng đã khiến một cơn giông tố khác được hình thành, cuốn phăng đi tất cả tình cảm, yêu thương, cố gắng nó từng gây dựng. 
Chia tay nhau anh nhé!” – câu nói đó vẫn ám ảnh nó. Vì những tổn thương nó gây ra, người nó yêu đã không chấp nhận nó. Đau rồi sẽ buông, nó đã cố gắng níu kéo nhưng không thể. Thứ tình yêu em dành cho nó khi bị nó nghi ngờ, “xúc phạm” đã chuyển thành hận thù, một thứ hận thù không gì có thể bù đắp được. Giờ đây, nó với em như hai người xa lạ.
Nếu mà mọi thứ mà giống như tuần trước, nó sẽ hiểu đây là một câu chúc đầy tình cảm, nó sẽ đáp lại một cách tình cảm và vui vẻ nữa. Nhưng mọi thứ đã thay đổi, nó không biết phải đáp lại thế nào, cũng không muốn người kia phải đợi lâu, nó đáp lại một cách cẩn trọng “cảm ơn em nhé!“.
Nó và em nhắn qua lại mấy tin, em nói “vậy em nhắn tin với anh đến lúc anh ngủ nhé!” là nó thêm hy vọng. Lúc mới chỉ đang giận dỗi, nó có hẹn em sinh nhật, em và nó sẽ gặp nhau; khi biết được em không còn yêu nó nữa, nó cũng không bắt em thực hiện điều đó nhưng thâm tâm nó vẫn mong em gặp mặt. Nó mong chờ em sẽ mở lời trước, mong chờ em nói rằng sẽ gặp nó nhưng em lại chẳng đả động gì. Sau một vài tin nhắn lạnh lùng và cẩn trọng, em ngừng nhắn tin, em nói rằng em đi ngủ.
Sau những tiếng chuông báo tin nhắn kèm ánh sáng từ màn hình, không gian xung quanh nó lại trở lên tối om. Một mình một giường, lạnh lẽo và cô độc như những đêm trước đó. Không một tin chúc mừng sinh nhật, không một lời nhắn trên Facebook (vì nó không muốn xuất hiện trước mặt em trên Facebook nên nó đã để ẩn ngày sinh), tất cả đều lặng yên. Nó không biết đây có phải là sinh nhật nó hay không nữa. Không có em, sinh nhật nó cũng chẳng khác gì ngày bình thường.
Nó quyết định nằm xuống, giống như bao đêm trước, hình ảnh của em lại hiện lên trong tâm trí, nước mắt nó lại chảy ra một cách vô thức. Nó không thể ngủ được. 
Mấy ngày trước, em cũng nhắn tin cho nó. Nó tưởng rằng em đã suy nghĩ lại, đã cho nó cơ hội. Nó chủ động quan tâm, chủ động hỏi thăm, chủ động kéo dài câu chuyện. Nhưng sau nhưng cố gắng của nó, thái độ của em lại trở lên lạnh lùng. Nó không thể hiểu được em.
Sợ rằng nói ra những suy nghĩ của mình sẽ khiến em tổn thương, nó thà nhận đau đớn về mình còn hơn làm tổn thương em lần nữa nên nó quyết định giấu đi suy nghĩ. Tuy nhiên, nó cũng chẳng giấu được bao lâu. Như một hành động tự vệ, con tim nó quyết định nói ra những điều nó nghĩ. Nó nhắn cho em, xin em đừng giày xéo nó, đừng gieo vào nó hy vọng để rồi khiến nó tuyệt vọng nữa. Nó muốn nếu còn yêu, em hãy cho nó cơ hội, còn không xin em bỏ mặc nó, đừng nhích lại gần nó rồi lại hất nó ra xa. Nó cũng không muốn làm bạn em, con tim nó chỉ cho nó hai sự lựa chọn, hoặc là làm người yêu em, hoặc không là gì cả.
Tin nhắn gửi đi, nó lại nằm đó, yên lặng mình nó, không ngủ được. Nó bật dậy, bật máy tính lên rồi lại tắt đi, cầm điện thoại lướt Facebook xem liệu em còn thức rồi đọc tin trên Báo mới, đọc những dòng status trên Zalo… Nó đã làm đủ trò cho đến khi nhuốm đầy sự mệt mỏi, mắt nó rũ xuống và giấc ngủ bắt đầu.
Đói bụng dễ gây ra ảo giác. Đã 28 tiếng kể từ lúc nó ăn miếng xôi lúc 10 giờ tối cho đến lúc nó ngủ, nó đã không đưa thêm bất kì thứ thức ăn nào vào ruột nữa. Nó không đói, cũng chẳng buồn ăn mà vẫn đi làm, vẫn suy nghĩ như bình thường và lúc ngủ chính là lúc cơn ảo giác kéo đến.
Nó mơ về em, nhưng trái với những giấc mơ vào những đêm trước đó, nó đã không còn cảm giác tiếc nuối, đau đớn nữa. Nó mơ thấy em và nó đang vui vẻ như hồi nó đang yêu. 
Sau những đêm ít ngủ, hôm nay nó dậy muộn hơn mọi hôm, nó cảm thấy khoan khoái như thể không còn một nỗi lo nào nữa. Nó cầm điện thoại, vô thức xem lại ảnh em. Thấy em cười, thấy em vui, thấy sao thân thương thế. Nhưng rồi nó bừng tỉnh. Một cảm giác lạnh lẽo, đau đớn, thất vọng ùa về. Giống như khi đang dang tay chào ánh sáng bình minh thì mây đen ùn ùn kéo tới. Bầu trời lại tối đen, nó nhận ra em không còn gần nó nữa. Nó hoang mang, chới với như rơi vào vực thẳm. Và nó lại khóc!
Nó nhìn đồng hồ, 6 giờ sáng, nó chờ đợi, nó chờ em trả lời nó. 7 giờ, 9 giờ, 11 giờ, 12 giờ, 1 giờ chiều, điện thoại vẫn chẳng hiện tên của em. Nó hiểu rằng nó đã hết cơ hội, nó hiểu rằng em đã trả lời nó. Nó buồn, nó đau, nó hối tiếc, nó muốn nhắn tin cho em nhưng không thể. Nó nghĩ rằng nếu hôm nay em không muốn gặp nó, ngày mai nó sẽ gặp em; để níu kéo chút cơ hội và có thể là nhìn mặt em lần cuối trước khi nó chính thức biến mất.
5 giờ 6 phút, khi gần như không còn chút hi vọng nào nữa, điện thoại nó sáng lên, một cái tên quen thuộc hiện trên màn hình – là em. Nó nhấc máy, sau khi hỏi nó đang ở đâu, em hỏi “tối anh có đi dạy không?”. Nó bất ngờ, nó bối rối, nó không biết trả lời em thế nào cả. Nó sợ nó nói “không” em sẽ vẫn không chịu gặp nó rồi nó lại thành kẻ nói dối hoặc buổi tối nó lại không biết làm gì. Nhưng nó cũng sợ nói “có”, nó sẽ mất đi cơ hội gặp em, tức là mất đi cơ hội cuối để em với nó trở lại. Nó lặng im. Như đã hết kiên nhẫn, không thể chờ đợi thêm được nữa, em cúp máy.
Như bừng tỉnh, nó cầm máy gọi lại cho em toan nói với em rằng nếu em gặp nó, nó sẽ không đi dạy nữa, nó đang chờ em nhưng không được. Máy báo bận, có thể đầu dây bên kia không còn muốn nghe nó nói nữa.
Bỗng có tiếng gõ cửa, nó mở cửa, bất ngờ, là em.
Em nhìn nó, vẻ mặt tươi cười rồi bước vào phòng trước sự sững sờ của nó. 
Em tặng quà sinh nhật, rồi ra hiệu cho nó mở quà luôn. Nó nhìn tấm thiệp: “Em đồng ý nhé! ^^
Phải rồi, câu nó hỏi, em vẫn chưa trả lời: “Em làm người yêu anh lần nữa nhé!
Nó ôm chặt lấy em, không kìm được nước mắt.
Chúc mừng sinh nhật!!!
(*) Ảnh chụp trong lúc đói nên không đẹp :))
Previous Article
Next Article